“Thắng rồi!”
Diêm Tùng thấy rốt cuộc cũng thắng được trận này, liền đứng lên nhìn Bạch Hoa nói: “Bạch Hoa, cảm ơn mày.”
Thế nhưng sau đó gã lại nghĩ đến năm trăm đồng đã chui vào túi Bạch Hoa lại có chút đau lòng, đấy chính là một tuần tiền tiêu vặt của hắn mà.
“Không có gì, đều là bạn học cùng lớp, ta luôn luôn coi trọng tình nghĩa bạn bè.”
Bạch Hoa thì lại rất nghĩa khí, như thể bản thân hắn không cần chút tiền “dung tục” của Diêm Tùng vậy.
“E hèm…” Trúc Nhược Yên không nhịn được bật cười khúc khích, có điều khôi phục lại rất nhanh.
Tiết cuối cùng của buổi sáng không phải tin học mà là lịch sử, sau khi kết thúc cũng đã gần giữa trưa, Bạch Hoa đi theo dòng người ra khỏi trường học.
Bây giờ đang là mùa xuân, vạn vật thức tỉnh, mặt trời ban trưa ấm áp chứ không khắc nghiệt như lúc thi đại học sẽ diễn ra vào mấy tháng sau.
Khi đang thương lượng cùng Dư Huy xem buổi trưa đi đâu ăn, Bạch Hoa cảm giác vai mình bị người nào đó vỗ một cái.
Quay đầu lại liền nhìn thấy Tào Lỵ đang kéo Trúc Nhược Yên thở hồng hộc chạy tới.
Sau khi đuổi theo kịp Bạch Hoa, sắc mặt Tào Lỵ có chút khó coi: “Ê Bạch Hoa, làm người thì phải có phúc đức, ngày hôm nay lớp trưởng chơi Morgana trợ giúp cộng thêm mình hò hét cổ vũ nên cậu mới có thể thắng được trận đấu đó, lấy được năm trăm đồng của Diêm Tùng mà sao không đãi mọi người, vậy mà là bạn học sao?” Cạnh
Từ lúc kết thúc tiết tin học, Tào Lỵ đã chuẩn bị chờ đến khi tan học sẽ hút máu của Bạch Hoa, thế nhưng bị Trúc Nhược Yên ngăn lại. Trải qua một hồi khuyên nhủ, năn nỉ, doạ dẫm đủ đường, cuối cùng Tiểu Trúc Tử cũng bị bạn mình thuyết phục, thế nhưng lại thiếu chút nữa để chính chủ trốn mất nên giờ đuổi theo nói chuyện có hơi nóng nảy.
Bạch Hoa cũng không ngờ rằng Tào Lỵ sẽ lôi kéo Trúc Nhược Yên đuổi theo hắn, nhưng hắn cũng phản ứng rất nhanh, mặt không đổi sắc nghiêm túc trả lời: “Sao lại thế được. Thực ra mình và Dư Huy cũng đang chờ hai cậu đây, nghe nói ở gần cửa nam mới mở một tiệm bánh kẹp khá ngon, hay chúng ta đi xem thử? Mình mời.”
Trong khi nói chuyện, hắn liền chuẩn bị dẫn đường.
“Ý hay đấy, chuẩn bị đi ăn thôi, nhưng mình đã chọn chỗ trước rồi, cậu chỉ việc đi theo mình, cậu chỉ cần trả đủ tiền là được.”
Tào Lỵ tất nhiên không chịu nể mặt. Ai muốn ăn bánh kẹp của ngươi chứ? Dù sao cũng phải bắt ngươi phun ra một phần ba tiền thưởng mới đủ.
Mấy phút sau, Tào Lỵ dẫn Bạch Hoa và Dư Huy đi tới trước cửa một nhà thịt nướng.
“Quán này… Có đắt không thế?” Nhìn tiệm thịt nướng được lắp đặt các trang thiết bị hiện đại, Trúc Nhược Yên vẫn hơi chần chừ.
“Tiểu Trúc tử, cậu định bỏ mình đi sao? Cậu giúp hắn lấy được năm trăm đồng, hắn mời chúng ta ăn một bữa thịt nướng thì đáng bao nhiêu đâu chứ?”
Tào Lỵ nhìn Trúc Nhược Yên, thật sự là không biết nói gì.
“Không đắt không đắt, Tào Lỵ nói rất đúng, đại Bạch hẳn sẽ mời mà, Trúc Nhược Yên và Tào Lỵ cũng đã hỗ trợ rất nhiều.”
Bạch Hoa đang định lên tiếng đã bị Dư Huy ở cạnh bên cướp lời, ánh mắt thỉnh thoảng liếc liếc qua Tào Lỵ. Cái dáng vẻ vội vàng hấp tấp của gã khiến hắn thầm buồn cười, tiểu tử này có cảm tình với Tào Lỵ, thú vị.
“Đi thôi, là phúc thì không phải họa, là họa muốn tránh cũng không tránh được.”
Bạch Hoa giả vờ thở dài, ánh mắt lại không nghiêm đánh giá Tào lỵ một chút. Ờm, ngoại trừ hơi đanh đá thì quả thật cũng không tệ.
Trên bàn thịt nướng, tuy rằng ngoài miệng Tào Lỵ rất vô tình, thế nhưng khi gọi món vẫn rất chú ý tới giá cả, cộng thêm tiệm ăn này mở gần trường học nên giá cả cũng không đắt mấy, cuối cùng gọi ra một bàn ăn nửa thịt nửa chay cho bốn người, tổng cộng hết khoảng một trăm năm mươi đồng.
“Ê Bạch Hoa, sao cậu chơi Liên Minh Huyền Thoại hay thế? Hay hơn cả Tiểu Trúc Tử luôn, cậu đang hạng gì?”
Trên bàn ăn, Tào Lỵ rất phóng khoáng, sau vài câu trò chuyện liền hỏi tới đề tài mà nàng cảm thấy hứng thú nhất.
Mà hiển nhiên đây cũng là vấn đề Trúc Nhược Yên và Dư Huy đều muốn biết. Tuy rằng sau tiết tin học Dư Huy không chỉ một lần truy hỏi, dù sao một đứa bạn thân gà mờ chưa tới cấp 30 lại có thể trở thành cao thủ biểu diễn Vayne một cách xuất sắc bất ngờ, ít nhất là ở trình độ của hắn được công nhận là như vậy, khẳng định sẽ có bí mật gì đó mà bản thân không biết.
Chỉ có điều mấy lần hỏi Bạch Hoa đều trả lời qua loa lấy lệ, hiện tại Tào Lỵ nhắc lại, hắn cũng lập tức hùa theo.
Bạch Hoa liếc mắt nhìn thoáng qua, phát hiện cả ba người đều vô tình hoặc cố ý đợi hắn mở miệng, cũng chỉ biết âm thầm thở dài, ai bảo mỗi người đều có một căn bệnh gọi là hiếu kỳ chứ?
“Được rồi, nếu các người thành tâm muốn biết, ta cũng sẽ sẵn lòng trả lời.” (Đôi lời của người dịch: Có thấy quen không mấy con hàng?)
Gắp miếng thịt bò nhúng đưa vào miệng, Bạch Hoa trầm giọng nói một cách bí ẩn: “Hẳn các cậu đều biết mình làm thêm ở cybecafé Demacia chứ?”
“Biết chứ…”
Dư Huy trả lời, Tào Lỵ và Trúc Nhược Yên cũng gật đầu theo. Bạch Hoa trông quán nét đã hơn nửa năm, hơn nữa còn là ở quán net cạnh trường học, cho dù Tào Lỵ và Trúc Nhược Yên vốn không quen biết hắn cũng có nghe qua.
“Ừm, kỳ thực lúc mình làm thêm ở cybercafé được hai tháng, trong một trận đấu thường đã gặp một cao thủ…”
Bạch Hoa nhấp một hớp nước ngọt nhưng không lập tức nói tiếp mà dừng lại nhìn ba người.
“Lẽ nào…”
Ánh mắt Dư Huy đột nhiên lộ vẻ căng thẳng, không nhịn được thốt lên.
“Đúng vậy, cao thủ mình gặp lúc đó cũng chí là sư phụ hiện tại, hội cao thủ gọi ngài là Lạc Địa Sinh Tài Không - Messiah Nhược Phong!
“Messiah Nhược Phong?” Tào Lỵ thầm thì trong lòng.
“Lạc Địa Sinh Tài?”
Dư Huy lẩm nhẩm đọc một lần, tuy rằng không hiểu ý tứ trong đó lắm nhưng hắn cũng cảm thấy cái ngoại hiệu này rất lợi hại, rất có ý tứ.
“Hóa ra là như vậy, sau đó hắn dạy cậu rất nhiều kỹ thuật đúng không?” Trúc Nhược Yên cũng hiểu đại khái ý của Bạch Hoa, cuối cùng cảm thấy khá hứng thú liền mở miệng hỏi.
Nghe nàng thắc mắc, Bạch Hoa cũng không úp úp mở mở, nói ra thao thao bất tuyệt, nước bọt tung bay.
Bạch Hoa chủ động bái sư, mất chừng mấy ngày, cuối cùng cao thủ kia cũng đáp ứng thu hắn làm đồ đệ, truyền thụ tuyệt kỹ giúp hắn chơi Vayne đến xuất thần nhập hoá.
Bốn người vừa ăn vừa nói chuyện, ước chừng nửa tiếng sau mọi người đã dọn dẹp sạch sẽ cả đồ chay lẫn mặn. Lẽ dĩ nhiên là Bạch Hoa và Dư Huy ăn nhiều nhất, Tào Lỵ và Trúc Nhược Yên là hai nữ sinh, cho dù ở độ tuổi này còn chưa có ý thức giảm béo, thế nhưng vì khẩu vị nên cũng không ăn nhiều.
Lúc trả tiền, Bạch Hoa hơi đau lòng khi trả 2 tờ 100 đồng, nhận lại tiền thối 50 đồng.
Không lo việc nhà thì không biết củi gạo đắt, tuy kiếp trước hắn không phải một người tiêu tiền như nước, thế nhưng khi mời khách ăn cơm, một món ăn giá vài nghìn đồng cũng là bình thường, nhưng rõ ràng kiếp này với hoàn cảnh nhà hắn, học phí học đại học còn phải tự kiếm lấy, hiển nhiên là không dư dả đến thế.
“Xem ra phải đẩy nhanh tốc độ kiếm tiền.” Bạch Hoa tự nhủ.
Trước khi ăn cơm, mọi người đã sớm thông báo cho người nhà nên sau khi ăn uống no đủ cả bọn lại quay về trường học.
Lịch học buổi chiều vẫn kín mít và căng thẳng như trước, nhưng đến hiện tại, mỗi học sinh năm cuối, dù thành tích hàng đầu hay đội sổ cũng đều muốn thả lỏng một chút, bởi vì bọn họ cũng không còn nhiều thời gian tự do nữa.
Bạch Hoa là một học sinh giỏi luôn trong top 3 của lớp nên hắn liền dành nhiều thời gian để suy tính kế hoạch kiếm những món tiền đầu tiên.