Choang...
Phương Nhi đánh rơi chiếc cốc uống nước vừa cầm trên tay. Thần Nam cơ thể nhẵn nhụi, trần truồng đang tích cực hoạt động trên thân thể một cô gái. Cô gái lại là em cùng cha khác mẹ với Phương Nhi.
Thần Nam và Phương Hân nghe thấy tiếng động, nhìn qua cánh cửa phòng ngủ còn bỏ ngỏ. Thần Nam luống cuống đóng sập cửa lại, trước khi cánh cửa kịp khép kín, Phương Nhi tưởng như mình đang nhìn thấy nụ cười nhếch mép của Phương Hân.
*******
Thần Nam là con trai ông chủ tập đoàn xây dựng đầu tư đa quốc gia. Từ nhỏ là một tay ăn chơi khét tiếng, lại sở hữu ngoại hình soái ca nên luôn được ca tụng như một nam thần. Ngay từ thời đại học, đã có biết bao nhiêu cô gái muốn lọt vào mắt xanh của anh ta, một phần vì ngoại hình, một phần vì gia thế, một phần muốn có chút gì đó cho tương lai. Nhưng lạ thay, Thần Nam lại trúng tiếng sét ái tình với Phương Nhi ngay trong buổi gặp mặt đầu tiên. Hôm đó, câu lạc bộ nghệ thuật của trường diễn ra, Phương Nhi qua đó cổ vũ cho bạn thân là Linh Anh thì gặp anh chàng. Chàng ta từ đầu đến cuối chỉ chú ý đến Phương Nhi. Rồi mất công đến 6 tháng theo đuổi, cuối cùng cô cũng cảm động tấm chân tình.
Yêu nhau 2 năm, những thiếu thốn tình cảm của cha mẹ như được lấp đầy. Phương Nhi cũng được Thần Nam đưa về ra mắt, dự định cưới vào cuối năm sau. Vậy mà... cũng may chưa đính hôn.
Phương Hân là em gái cùng cha khác mẹ của Phương Nhi. Chỉ hơn kém nhau 2 tuổi, nhưng từ nhỏ, Hân luôn được bao bọc, còn Nhi thì bị đay nghiến, đánh đập khi bố cô vắng nhà. Năm 14 tuổi, sau khi bố mất, Phương Nhi bị đuổi khỏi nhà, từ đó, cũng chẳng bao giờ quay lại căn nhà với hồi ức đau thương đó nữa. Tuy nhiên, ngay từ nhỏ, khi học cùng trường, Phương Nhi luôn được quan tâm, cái gì cũng giỏi nhất, ngay cả người bạn trai mà Phương Hân thích nhất cũng đối xử tốt với Phương Nhi. Đem ra, Phương Hân mang trong lòng nỗi thù hận, luôn muốn đạp lên Phương Nhi mà đi.
Đại học, Thần Nam lại không tiếc thời gian, tình cảm theo đuổi Phương Nhi. Người mà tưởng chừng chỉ yêu cho qua ngày, thương cho cuộc vui lại chân thành yêu thương một cô gái chẳng có gia thế, ngoại hình cũng không phải quá hoàn hảo như Phương Nhi. Phương Hân căm giận.
*********
Thần Nam mặc quần áo chỉnh tề đi ra, ánh mắt lo lắng và áy náy. Nhìn thấy Phương Nhi đứng im không nói gì, anh ta càng lo sợ hơn.
- Em đã về sao? Anh tưởng ngày kia em mới về mà. Sao không gọi anh tới đón, có phải đã mệt rồi không?
Phương Nhi không hiểu tại sao anh ta có thể trơn tru nói ra một loạt ngôn từ như thể được luyện tập trong tình cảnh như thế này. Ngủ với em gái cùng cha khác mẹ, lại biết mối quan hệ trong gia đình cô phức tạp. Phương Nhi cau mày ra sofa ngồi.
- Em về sớm tạo bất ngờ cho anh. Ai ngờ em lại nhận được món quà bất ngờ.
Thần Nam đi tới ngồi bên cạnh, nắm lấy tay Phương Nhi. Thầm nghĩ, thật ra, đối với anh cô vẫn là số 1, vẫn là người vợ mà anh sẽ cưới, không có ai có thể thay thế. Còn người đàn bà kia, chẳng qua chỉ là tình một đêm. Thay thế chút chơi khi Phương Nhi đi vắng. Với lại yêu nhau hơn 2 năm mà Nhi luôn không cho Thần Nam động vào người, sinh thể khỏe có lẽ cô cũng hiểu cho anh.
- Em uống gì anh đi pha.
Phương Hân cảm thấy như mình không tồn tại, ngồi xuống đối diện, trên cơ thể còn quấn chiếc khăn mỏng manh, nhếch miệng cười đắc thắng.
- Em muốn một ly nước cam.
- Đây không có chỗ của cô- Thần Nam gằn giọng nói.
Phương Hân tái mặt, ngay cả lúc này, Phương Nhi không thèm nhìn cô Thần Nam cũng chẳng để cô vào trong mắt. Vậy mà khi bước lên chiếc giường kia, cô đã nghĩ là cô thắng rồi chứ. Phương Nhi cầm lấy chiếc hộp đồng hồ mới đặt vào tay Thần Nam.
- Đây là quà của anh. Em biết anh rất thích đồng hồ. Bản đồng hồ giới hạn này một người bạn trong giới khó khăn lắm mới có được. Em tặng anh.
Thần Nam nghe vậy, chắc hẳn Phương Nhi sẽ không vì một lỗi lầm nhỏ của anh mà bỏ lỡ, huống chi anh còn là con trai sẽ kế thừa tập đoàn xuyên quốc gia mà. Thần Nam cầm lấy chiếc đồng hồ khẽ nở nụ cười, gương mặt giãn ra. Chưa kịp nói gì thì Phương Nhi nói tiếp:
- Quà chia tay của em dành cho anh. Từ nay đừng ai gặp ai. Chúc hai người hạnh phúc.
Nói rồi, Phương Nhi đi ra ngoài, không quên quay lại nhìn Phương Hân:
- Nếu em thích thì chị tặng. Cố gắng dùng tốt.
Thần Nam giận tím mặt, nhưng cũng biết mình sai, chạy lại níu kéo. Chỉ là chưa bao giờ anh thấy cơn giận của Phương Nhi lại khủng khiếp đến thế, gót giày cô mãnh liệt hạ xuống ngón chân anh khiến Thần Nam không thể không buông tay. Thần Nam vừa ôm chân vừa nhìn theo số thang máy đã hạ xuống tầng trệt.
=======================================
Người ta nói không sai "Oan gia ngõ hẹp". Khi đã căm ghét nhau thì đi đâu cũng chạm mặt.
Phương Nhi về chung cư của bạn thân. Tiểu Mạc vẫn luôn ở đó chờ cô về. Dù sao, ở một thành phố rộng lớn, không người thân thì bạn bè chính là máu mủ. Người ta có thể bỏ chồng, bạn tình và người yêu, nhưng chẳng mấy ai bỏ được bạn thân cả. Tiểu Mạc thấy Phương Nhi tự động xách dép đến xin ở nhờ nhì ngợ ngợ, nghi hoặc.
- Đi cho chữ ký về mà không vui à? Có chuyện gì vậy?
- Một chiếc váy mình thích bỗng nhiên bị người ta vấy bẩn. Mặc cũng không thể mặc mà cho thì tiếc công sức. Dù sao vẫn là phải bỏ đi.
Có đôi lời, với bạn thân thì chẳng bao giờ cần nói ra. Tiểu Mạc dí dí ngón tay trắng nõn vào đầu Phương Nhi.
- Cái gì mà một cái váy. Tôi cho cô cả một tủ váy, cô còn tiếc một cái váy sao? Chiều nay, đích thân tiểu thư đây sẽ dẫn nhà quê ngươi đi sắm váy.
- Chứ không phải là lâu không có ai đi dạo phố cùng sao?
Tiểu Mạc ném cho Phương Nhi gói mặt nạ, cả hai nằm thoải mái trên giường, luôn miệng nói về những chuyện gần đây. Công việc, bạn bè, mặc nhiên chẳng ai nói về tên cầm thú đó. Tiểu Mạc luôn nghĩ loại công tử đó sao có thể theo đuổi bạn của cô chân thành đến vậy. Ban đầu còn khích lệ hắn theo đuổi. Nào ngờ sói thì không bao giờ là sư tử, tiểu nhân thì không thể rèn thành quân tử được. Chỉ thương cho Phương Nhi, luôn luôn kìm nén một mình. Cô chẳng bao giờ buồn cũng chẳng bao giờ vui vẻ ra mặt. Tiểu Mặc biết cô bạn bé nhỏ của mình luôn tự biết bảo vệ tâm hồn mình. Chỉ là đơn độc trong lòng mà khó ai thấu hiểu.
***************
Phương Nhi diện một chiếc váy thanh thiên đơn giản dài đến quá bắp chân. Vòng eo nhỏ nhắn tinh tế cùng nước da trong trẻo khiến vẻ đẹp của cô trở nên cuốn hút không chút bụi trần. Một đôi giày cao gót 7 phân cũng khiến cô quá sức nổi bật với chiều cao m70. Quả thật danh hiệu hoa khôi khi còn ở trường đại học là không thể chối cãi được. Tiểu Mạc sôi nổi hơn, váy ngắn áo croptop luôn là sở tehích của cô nàng. Hai người đi bên nhau tựa như hai thái cực mà chẳng hiểu sao lại là một cặp, thân thiết với nhau ngay từ khi học đại học năm đầu. Duyên trời quả là khó đoán định
Tiểu Mạc kéo Phương Nhi vào một shop quần áo nhộn nhịp nhất thành phố A. Đã buồn chán thì thói quen khó bỏ của hai cô nàng luôn là shopping, người yêu có thể bỏ, váy vóc không thể không có. Lượn qua lượn lại một vòng, cuối cùng Tiểu Mạc cũng chấm được một chiếc váy xanh ngọc duyên dáng cho Phương Nhi. Khi Tiểu Mạc vừa cầm lên thì có một bàn tay giật lấy.
- Thần Nam, anh xem chiếc váy này rất hợp với em đúng không?
- Ê này cô, cô có văn hóa không vậy, chiếc váy này là tôi chọn trước.
Phương Nhi từ dãy hàng bên cạnh nhìn sang. Lại là đôi cẩu nam cẩu nữ, không biết xấu hổ. Trời không lẽ muốn tuyệt đường sống của cô mà đi đâu cũng gặp.
Phương Hân nhìn thấy Phương Nhi và Tiểu Mạc thì lại càng ra vẻ đắc thắng. Miệng cười cao ngạo, nắm tay Thần Nam.
- Anh xem, chiếc váy này quả thực hợp với em. Anh mua cho em nhé!
Thần Nam nhìn sang Phương Nhi:
- Anh xin lỗi, nếu bạn em đã chọn trước rồi thì để anh tặng bồi lỗi với bạn em.
- Vốn dĩ là bạn tôi chọn trước cũng không cần anh đứng ra làm phán quan. - Phương Nhi không hiểu tại sao lại có loại người đủ độ dày đến thế. Nhìn sang Phương Hân mỉm cười. Tiểu Mạc chống nạnh đứng giữa, cô thừa biết những uẩn khúc trong câu chuyện tình này.
- Tiểu Hân Hân à, thích làm cướp từ bé, lớn lên vẫn chẳng có chút văn hóa nào nhỉ. Nhường cô.
Nói rồi cô kéo Phương Nhi đi ra khỏi cửa. Nhìn thấy loại cặn bã của xã hội này cũng khiến tâm trạng bực tức thêm nhiều. Hai người đi bộ trên phố, bây giờ cũng là hơn 5h chiều, nghĩ vậy, Tiểu Mạc kéo Phương Nhi vào nhà hàng ăn. Quán nhỏ quen thuộc, vị cay đặc biệt. Hai cô gái mà gọi một nồi lẩu to, cay xè lại thêm ớt, người ngoài nhìn vào có lẽ phải khóc rớt nước mắt.
*************
Chẳng ai để ý đến bàn bên cạnh, có một vị khách nam cứ nhìn mãi theo cô gái mặc váy thanh thiên đang thoải mái ăn uống. Trông vậy ai mà biết cô ấy vừa mới thất tình. Cứ ngỡ đang gặp một chuyện vui nào đó thì đúng hơn. Phương Nhi luôn nói, mẹ cô bảo đàn ông thì không đáng tin, hồi còn nhỏ vốn không hiểu lời dạy của bà. Sau này lớn lên thấm từng câu từng chữ. Có lẽ, cô đang trải qua những cảm xúc của bà. Nhưng may mắn hơn là cô đủ mạnh mẽ và lý trí để vứt bỏ đi nhiều hơn thứ mà mình có.
Phương Nhi hút một tô nước lẩu cay xè nóng bỏng. Thời tiết hè mà đi ăn lẩu cay chắc chỉ có mình cô. Mấy người phục vụ mới đều không biết cặp đôi nữ thần này có khả năng ăn cay siêu biệt, còn người cũ cũng đã quen với cảnh này mỗi tuần.
Đường đã lên đèn.
- Dù không mua được cái gì ưng ý nhưng ít nhất bụng cũng đã no.
- Còn không phải tại cậu lôi tôi về sao?
- Phương Nhi à, tôi sợ phải thăm tù à nha, tôi không lôi bà cô về liệu đôi cẩu nam nữ đó còn sống đến giờ phút này không còn phải hỏi tạo hóa. Cứu một mạng người hơn xây 7 tòa tháp. Huống chi tôi cứ 2 người. A di đà phật!
Phương Nhi nhéo má Tiểu Mạc.
- Cậu còn độc miệng hơn tớ, đã kịp làm gì sao bà cô?
Cứ như thế, cuộc tình dù tan vỡ, có bạn bè cũng thành ra chẳng phải là chuyện gì to tát. Chỉ là nhiều khi đi trời mưa, tránh phân chó lại dẫm phải đống rác, quả thật đời người chẳng ai sướng hoàn toàn.