Chap 2: Tương phùng
Sau khi ăn tối xong, Tiểu Mạc lại lôi kéo Phương Nhi đi mua đồ. Lần này may mắn chẳng gặp lại tên bại hoại họ Thần kia nữa.
- Lại đi mua sắm sao? Đi cả buổi chiều mệt chết. Ngộ nhỡ,…
Phương Nhi định nói bỗng im lặng.
- Ngộ cái gì mà ngộ, để Mạc Mạc đây đưa nhà ngươi phong hậu.
- Mạc Thái Hậu à, người có thể tha cho đôi chân mỏi nhừ của con không?
Phương Nhi níu níu tay nhõng nhẽo. Hiếm hoi lắm mới có thể thoải mái thả lỏng cơ thể và cảm xúc khi bên một ai đó. Tiểu Mạc trong nhiều năm nay chính là cây đại thụ cho Phương Nhi dựa vào. Cũng chỉ có cô gái này mới thật lòng đối đãi với kẻ mồ côi như cô.
- Được rồi, tối ngày mai là tham dự họp khoa chúng ta ở trường đại học. Không lẽ cậu quên rồi sao? Hoa khôi như cậu mà không đi chắc chắn sẽ khiến người ta điên đầu suy nghĩ sao? Không lẽ cậu định cho hai kẻ bại hoại đó thích nói gì thì nói sao? Nào đi thôi.
Tiểu Mạc chống tay vào nạnh nói nghiêm túc như chuyện quốc gia đại sự. Sau đó lại lôi tiểu Nhi bé nhỏ đi không thương tiếc.
- Cậu xem, chiếc này thì sao. Đủ kín đáo, đủ nhã nhặn mà vẫn tôn dáng. Người ta nói rồi, phụ nữ có thể thất tình, nhưng tuyệt đối lúc nào cũng phải xinh đẹp. Cậu đừng có khiến mình thất vọng bạn học tiểu Nhi Nhi bé nhỏ.
- Được được, cậu chọn đồ vật đều là đệ nhất. Không cần chọn thêm món thứ 2 đâu.
Phương Nhi bị Tiểu Mạc đẩy vào phòng thay đồ không thương tiếc. Thầm nghĩ đến hai kẻ bại hoại kia. Ngày mai học khoa, không đến không được, đến lại chạm mặt hai kẻ đó. Thật là tình tiết máu chó chỉ có trong phim truyền hình tại sao nay lại rơi vào đầu cô chứ? Quả thật khi yêu không nên chọn người có gia thế, lại có tướng mạo tuấn tú. Nào chỉ vậy, đã thế lại còn nổi bật của nổi bật. Nhất định không có lần sau. Dù sao cô cũng chỉ mong muốn có một cuộc sống bình thường, một người yêu thương bình thường và trôi qua quãng đời này thôi. Giống như bố cô, giống như Thần Nam, cả cuộc đời này cô không muốn chạm mặt thêm lần nữa.
Phương Nhi bước ra, lại gặp ngay cảnh Phương Hân đang đứng chọn đồ cùng Thần Nam. Quả thật cuộc đời cô không còn gì để nói. Người không muốn gặp lại chạm mặt hai lần ở hai địa điểm khác nhau. Cô nhìn Thần Nam lựa từng món đồ cho Phương Hân, trong tim chợt co thắt từng hồi.
- Tiểu Nhi Nhi xinh đẹp nhất a. Màu sắc đủ thanh nhã rất hợp đó nha. Đúng là con mắt thần của ta, không nhìn thì thôi. Nhìn là trúng.
- Còn chưa biết có đủ tiền mua không? Nhà nghèo lại còn đòi vào thương hiệu cao cấp để mua, vừa bị đá không biết tiết kiệm tiền đi, từ nay Thần Nam không còn cho cô tiền đâu mà phung phí thế.
Tiểu Mạc còn chưa dứt lời thì tiếng Phương Hân mỉa mai gieo lên. Có thể hình như cô gái này diễn vai ác hợp quá rồi. Còn không biết Thần Nam khuân mặt giật giật đứng sau lưng. Căn bản cũng không phải là Phương Nhi bị đá, cũng chưa từng cầm lấy 1 đồng tiền của Thần Nam. Căn bản tại sao cô lại nhiều tiền như vậy Thần Nam cũng chưa từng để ý. Chỉ là anh nghĩ Phương Nhi nhất thời tức giận, rồi sẽ nguôi ngoai, ngày mai nhân lễ họp khoa anh sẽ làm hòa. Lúc này chẳng phải là thích hợp nhất hay sao? Chọn vợ vẫn là nên cần chọn người hiền đức. Lấy một cô nàng đanh đá chua ngoa về cả ngày chỉ để cung phụng và dẹp loạn cũng đâu có được.
Phương Nhi nhìn về phía Phương Hân, cô cũng chẳng định nói gì nhưng người ta cứ một mực ép cô vào đường cùng. Sống ở trên đời nhân từ quá lại là việc ác. Đôi lúc phải khiến cho kẻ ác thức tỉnh:
- Chắc cô nhầm. Một gã phản bội và một con giáp thứ 13 còn dám hiên ngang đứng trước mặt tôi tuyên bố dõng dạc như vậy. Chắc hôm qua cô quên tôi đá tên ngụy quân tử này sao? Ồ đúng là một cặp trời sinh à nha. Xem ra tác thành cho hai người quả là đúng đắn.
Ngay tại giữa trung tâm mua sắm lớn, lại có một tên phản bội và một con giáp thứ 13 thì dù ở đất nước nào người ta cũng khinh bỉ. Dù đúng dù sai chẳng ai cần biết, tất cả con mắt đều hướng vào hai kẻ sống sờ sờ giữa ngay trung tâm. Nam có tài, nữ có sắc thì chẳng bằng cái tội danh phản bội.
Thần Nam thấy Phương Nhi không thèm nhìn mình:
- Em đừng nghĩ chia tay rồi thì muốn nói gì cũng được.
Phương Nhi đi tới vỗ vai Phương Hân:
- Chị đây bố thí cho em, đồ cũ đã dùng, em sài lại tốt nhé!
Nói xong Phương Nhi kéo tay Tiểu Mạc thanh toán tiền rồi tiếp tục cuộc vui của mình. Quả thật cuộc đời không biết ngày mai cô lại phải đối mặt với hai kẻ vô lại này như thế nào? Có thể không đi hay sao?
- Tiểu Mạc à. Người ta ốm rồi có thể không đi hay không? Chỉ là họp khoa thôi mà.
- Không được, nhất định phải đi, ngày mai nghe nói có Tứ đại Tài tử khoa mình về, cậu không thể trốn tránh. Lại còn có…
- Có gì thì kệ thôi, Tiểu Mạc nương nương, tiểu Mạc hoàng hậu, tiểu Mach hoàng thái hậu à….
Phương Nhi ngồi xuống ôm lấy chân Tiểu Mạc nhất định năn nỉ bằng được. Đôi mắt long lanh to tròn chớp chớp, môi bặm khẽ.
- Không được. Nhất định phải đi.
- Thái hậu a
- Đi ăn thôi! Sườn nướng cay nhà hàng Thái Thẩm
Phương Nhi mắt sáng lên. Dù sao vẫn phải đi, lại được đi ăn miễn phí cũng là điều tốt.
- Thái hậu nương nương, người ta vừa mới thất tình, lại bị con giáp thứ 13 công kích, tâm trí bất ổn, cơ thể mệt nhọc, không lẽ ngài không thể đưa đi ăn tôm hùm vi cá được sao? Cứ lẽ nào nhất định là sườn nướng cay a. Người có tiền đều hà tiện vậy sao?
- Không hà tiện thì làm sao có tiền?
Hai người đi ăn hết một bàn đồ ăn sườn nướng. Tiểu Mạc cũng từng chia tay với bạn trai, đó là năm cuối đại học, lúc đó vừa khóc vừa say lại còn căn vào tay Phương Nhi. Còn bình tĩnh thất tình như Phương Nhi cô cũng hiếm thấy. Dù sao phụ nữ mạnh mẽ thật là tốt.
Trời trở về đêm.
Ngày mai, làm sao gặp lại hai tên khốn đó đây? Ăn đã, phải ăn mới có sức để đối phó.